₫thomo tại sv388
thomo tại sv388-Cứ như thế, mảnh đất trồng thưa hẳn dấu chân đi, tiếng người ta í ới hỏi thăm nhau dần lui vào ký ức. Những mảnh ruộng trống trơn dần dần xuất hiện khi từng cột trụ được nhổ lên. Gì cũng được, đất mẹ vẫn đứng yên mặc cho con người quyết định. Nó đã cùng họ trải qua biết bao chặng hành trình. Nó thấy hết nỗi khổ niềm vui mà người ta mang trên gương mặt. Nó vắt kiệt sức mình cho vùng đất mà nó đã nuôi nấng từ thuở mới khai thiên. Dịu dàng. Trầm mặc. Không thốt một lời.
thomo tại sv388-Cứ như thế, mảnh đất trồng thưa hẳn dấu chân đi, tiếng người ta í ới hỏi thăm nhau dần lui vào ký ức. Những mảnh ruộng trống trơn dần dần xuất hiện khi từng cột trụ được nhổ lên. Gì cũng được, đất mẹ vẫn đứng yên mặc cho con người quyết định. Nó đã cùng họ trải qua biết bao chặng hành trình. Nó thấy hết nỗi khổ niềm vui mà người ta mang trên gương mặt. Nó vắt kiệt sức mình cho vùng đất mà nó đã nuôi nấng từ thuở mới khai thiên. Dịu dàng. Trầm mặc. Không thốt một lời.